MỘT lít nước mắt – Nhật ký về ý chí sống chứa đựng “một lít nước mắt”
Mua tại Tiki Mua tại Fahasa Mua tại Shopee
“Có những người mà sự tồn tại của họ giống như không khí, mềm mại, nhẹ nhàng, chỉ khi mất đi người ta mới nhận ra họ quan trọng nhường nào. Tôi muốn trở thành một sự tồn tại như thế.” Nghe câu này nhẹ nhàng quá, khiến tôi tự hỏi mình đang sống để làm gì, tại sao mình phải sống, đôi khi tôi cũng có suy nghĩ giống Aya.
Aya Kitou là một cô gái mười lăm tuổi luôn tràn đầy nhiệt huyết so với lứa tuổi được coi là xinh đẹp nhất trong mọi người, luôn vui vẻ và hòa đồng với mọi người, nhưng thật đáng buồn là cô lại mắc một căn bệnh hiểm nghèo. , cực khó chữa – Thoái hóa tiểu não. Thoái hóa tiểu não là một trong những rối loạn di truyền, làm mất dần khả năng đi lại, giao tiếp, nói chung là mất khả năng kiểm soát hệ thống thể chất và hiện nay chưa có thuốc đặc trị.
Đây là một câu chuyện có thật, một cuốn nhật ký đầy nước mắt với ý chí chiến đấu chống lại bệnh tật, một ý chí sống phi thường như một bông hoa dại của Aya.
Cô vốn là một cô gái lạc quan, vui vẻ, hòa đồng, vui vẻ với bố mẹ và các em, nhưng giờ đây cô bỗng cảm thấy trong người có những diễn biến bất thường. bắt đầu cảm thấy lo lắng hơn, suy nghĩ nhiều hơn và nụ cười cũng ít hơn những ngày trước.
>>> 1001 cuốn sách hay Nghệ Thuật Sống Đẹp Hạnh Phúc
Mua tại Tiki Mua tại Fahasa Mua tại Shopee
Từ việc khó nhai thức ăn đến việc đi lại khó khăn, cô không thể điều khiển cơ thể dễ dàng như trước, đi lại thường xuyên bị ngã. Nhiều lúc cô cảm thấy bất lực không hiểu sao mình không thể dễ dàng làm được những điều mình muốn, nhiều lần cô đã khóc. Mẹ của Aya cảm thấy có gì đó không ổn nên đã đưa cô ấy đi khám, nhưng dù chuyện gì xảy ra thì cũng không thể tránh khỏi, khi bác sĩ nói rằng Aya bị bệnh thoái hóa tiểu não, căn bệnh này không có triệu chứng. Việc điều trị lúc này lẽ ra chỉ có thể cải thiện phần nào bằng vật lý trị liệu, tuy nhiên những biến chứng do bệnh để lại sẽ khiến cho việc vật lý trị liệu trở nên khó khăn hơn.
Cô gái ấy mới mười lăm tuổi, cái tuổi còn bao ước mơ hoài bão phía trước, tương lai rộng mở phía trước nhưng lại bị căn bệnh quái ác này chặn đứng, thật đáng buồn.
Rồi dần dần cô sẽ không thể di chuyển dễ dàng, rồi phải ngồi trên xe lăn và cuối cùng là mất khả năng giao tiếp với mọi người, mỗi cử động như một vết dao cứa vào da thịt, rỉ máu. , khó khăn và đau đớn tột cùng nhưng không vì thế mà Aya bỏ cuộc, Aya sẽ cố gắng chống chọi đến hơi thở cuối cùng.
“Rơi? Không có gì. Dù bằng cách nào, chúng ta vẫn có thể đứng lên. Khi bạn vấp ngã, hãy nhìn lên bầu trời. Trời xanh cảnh vô biên. Bạn có thấy nó cười với bạn không? Bạn còn sống.” Đúng vậy, bạn đang sống, hít thở bầu không khí đó thật hạnh phúc, còn thở là còn sống, Aya chưa bao giờ oán trách số phận, ông trời sao lại bất công với mình vậy thôi, thay vì đổ lỗi cho số phận, cô gái nhỏ ấy sẽ cố gắng nhìn cuộc đời bằng một dịu mắt hơn, đi chậm lại một chút để quan sát cảnh vật xung quanh nhiều hơn. Cô ấy luôn nhìn mọi thứ với cái nhìn lạc quan.
“Cuộc đời tôi như đóa hoa chưa nở, tuổi trẻ của tôi, tôi muốn trân trọng và sẽ không hối tiếc.”
“Người ta không thể sống mãi trong quá khứ, cố gắng sống trọn vẹn ở hiện tại là quá đủ…” Quá khứ dù tươi đẹp đến đâu, dù hạnh phúc đến đâu, chúng ta cũng không thể đắm mình trong đó. Có thể là mãi mãi, cho dù hiện tại đau đớn, tàn khốc, ta vẫn phải sống, vẫn phải dũng cảm đối diện và nhìn về phía trước.
Mua tại Tiki Mua tại Fahasa Mua tại Shopee
Aya suy cho cùng cũng chỉ là con người nên có những lúc yếu lòng, muốn gục ngã, muốn bỏ cuộc nhưng nhờ có những điểm tựa mà cô mạnh mẽ hơn bao giờ hết, không ai có thể sống thiếu cô. những người bên cạnh anh ta bởi vì nó sẽ rất cô đơn.
Nằm trên giường bệnh với cơ thể héo úa vì căn bệnh quái ác hành hạ, chị vẫn cười tươi dù cơn đau hành hạ. Cô cười vì cô đã sống một cuộc đời ý nghĩa, bây giờ không còn gì hối tiếc, nếu có hối hận cũng chỉ là một chút, cô cười vì mình mạnh mẽ, cô cười như để cảm ơn mọi người. Mọi người đã lo lắng và quan tâm cho mình trong suốt thời gian qua, cô cảm ơn như động viên mọi người “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, đừng lo lắng nhiều nhé!”
Chị ra đi khi mới hai mươi lăm tuổi, chị dành cả tuổi thanh xuân để chống chọi với bệnh tật, khi ra đi chị vẫn nở nụ cười trên môi, chị ra đi nhẹ nhàng như thế mà sao lòng đau nhói? thật ấm lòng!
“Tất cả đã là quá khứ rồi, đừng nghĩ về nó nữa. Nếu bạn bị mắc kẹt trong quá khứ, làm sao bạn có thể tiến về phía trước? Lùi hai bước thì phải tiến ba bước. Đó là cuộc sống.”
Tạm biệt Aya, tạm biệt cô bé, bạn thật mạnh mẽ, giờ thì ngủ ngon nhé!
Viết bởi Cẩm Tú
.