Ông nghĩ như thế nào về thế hệ kế cận của Dr Thanh là Trần Uyên Phương và Trần Ngọc Bích?

Sếp Phương, sếp Bích là thế hệ kế thừa nhưng tôi nhìn thấy đấy là cả sự hy sinh. Các sếp mỗi ngày làm việc 14 – 15 tiếng ở công ty. Đến về nhà ngủ cũng là công ty. Hai tầng trên của Tân Hiệp Phát là nhà của Dr Thanh luôn. Dr Thanh trao cho sếp Phương, sếp Bích quyền kế thừa tôi thấy là trao trách nhiệm quá nặng. Tôi thấy họ có được hưởng gì đâu.

Sếp Thanh nói là tài sản đang có đứa nào kế thừa cũng được hết miễn làm sao tài sản này cộng thêm lời để chuyển giao cho thế hệ kế tiếp. Thành ra nói là được thừa kế nhưng không có đặc quyền, đặc lợi gì cả. Chị Phương, chị Bích khi vào mới vào công ty cũng như một nhân viên bình thường rồi phấn đấu chứ không có chuyện một phát là phó tổng giám đốc. Họ phải tự học, tự rèn luyện.

Với sếp Phương, sếp Bích, tôi rất nể. Thứ nhất họ có quyết tâm đưa công ty thay đổi. Nói vậy chứ thời trước tuy có cái hay nhưng nếu làm giống vậy thì không có đột phá, các sếp đang tập trung xây dựng quy chế, quy trình, hoàn thiện hệ thống và đào tạo con người để thay đổi dần. Các sếp cũng thể hiện mong muốn phát triển công ty lớn mạnh hơn. Tôi rất tin điều đó.

Tôi theo Dr Thanh lâu rồi nên rất rõ cách ông ấy làm. Sếp Phương, sếp Bích cũng hấp thụ được những tinh tuý của người cha, rồi phát triển theo kiểu trẻ, hiện đại. Chứng kiến hai thế hệ như thế, tôi thấy rất ổn.

Là người tham gia Tân Hiệp Phát từ những ngày đầu, là bạn của Dr Thanh, ông đã chứng kiến sự trưởng thành của Trần Uyên Phương, Trần Ngọc Bích. Giờ gọi những đứa trẻ ngày ấy là sếp, bản thân ông nghĩ gì?

Bản thân tôi cũng phải xác định ngay từ đầu sếp Phương, sếp Bích là tuyến kế thừa. Tôi phải gương mẫu, và tuân thủ trong cách cư xử trước để anh em khác noi theo. Tương tác lại thì hai sếp rất khéo.

Nhưng luật chơi là luật chơi, trong công ty mọi người hành xử rất minh bạch, việc quản trị cứ đúng mà làm. Sếp có vai trò của sếp, tôi có vai trò của tôi ở bộ phận R&D, dự án. Nếu tôi muốn làm gì thì cứ nêu ra, không có vấn đề gì bị hạn chế. Tôi vẫn có khoảng không tự do, được cống hiến cho công ty.

Nhiều người từng được nghe về sự nghiêm khắc trong cách dạy con của ông Trần Quí Thanh, là người có nhiều năm gắn bó với gia đình này, ông thấy việc dạy con của ông Thanh như thế nào?

Dr Thanh không phải nghiêm khắc mà quá nghiêm khắc. Người ngoài sai sếp xử lý chừng mực, nhưng nếu người trong nhà sai thì mức độ xử phạt phải gấp 5 lần, tôi định lượng vậy để dễ hiểu. Sếp Phương, sếp Bích là tuyến kế thừa nên Dr Thanh làm rất chặt, xoáy đến tận cùng vấn đề. Sự nghiêm khắc đó không chỉ là vạch rõ cái sai mà còn nghiêm ngặt cả thời gian để khắc phục hậu quả. Còn người ngoài lúc nào cũng được xử nhẹ hơn.

Gắn bó với Tân Hiệp Phát hàng chục năm, có bao giờ ông muốn tách ra để làm chủ?

Tôi không bao giờ nghĩ ra ngoài rồi làm chủ đâu vì tôi đang làm chủ mà. Tôi làm chủ về công nghệ. Thứ tôi góp vào Tân Hiệp Phát là chất xám. Điều quan trọng nhất ở đây là Dr Thanh cho tôi khung trời để sáng tạo. Trời ơi, tôi tự do ở đây lắm luôn! Tất nhiên, việc nghiên cứu cũng phải làm theo quy trình, chính sách ở công ty, nhưng tôi có khoảng không cho mình. Tôi có những nhân viên theo mình cả hai mấy năm, lực lượng R&D nòng cốt mạnh lắm.

Ở đây, tôi thấy mình được thoả chí đam mê, tôi mê nghề lắm. Đến bây giờ tôi vẫn làm nghề, vẫn nghiên cứu, sáng tạo. Cốt lõi của tôi chỉ có một chữ, là innvation – đổi mới sáng tạo, hết. Còn nhiệm vụ là learning – sharing: học tập, chia sẻ.

Vậy Tân Hiệp Phát có ý nghĩa như thế nào với ông?

Là đại gia đình. Tôi giờ sống vì gia đình. Có nhiều người lúc Covid-19 hỏi tôi chừng nào về Sài Gòn. Tôi bảo tôi đang ở nhà cách li rồi, về đâu nữa! Sếp Thanh ở trên lầu, tôi ở phía dưới, vẫn làm việc thôi.

Tôi cảm thấy mình được đại gia đình Tân Hiệp Phát quan tâm. Cuộc sống của gia đình tôi từ đám cưới, đám ma đều được đại gia đình lo hết. Mà quan trọng nhất là sự hiện diện. Giờ tôi có cái gì phải suy nghĩ đâu.

Trong công việc, muốn học, muốn nghiên cứu, muốn mua máy móc gì sếp Thanh cũng cho tiền, cho quyền làm. Làm theo đam mê luôn. Còn đều kiện vật chất sếp Thanh cũng cho tôi quá dư rồi, giờ không đi làm cũng sống ổn, vẫn bình thường mà. Thử tưởng tượng xem nếu đang làm với ai, người ta tặng cho một cái biệt thự 1.000m2 ở trung tâm Vũng Tàu xem, cảm xúc như thế nào. Phê chứ!

Giờ nói thật chỉ khi nào không có tôi làm nữa tôi mới giận thôi! (Cười lớn). Còn tôi đang tràn đầy năng lượng để lao động mà. Tôi đang chuyển giao chất xám cho lực lượng kế thừa mình. Đội ngũ đó giờ vẫn đang dần hoàn thiện nhưng nếu thay thế tôi trong 5 – 6 tháng thì ổn. Tôi đang làm như cách sếp Thanh dạy mình ngày xưa.

Nghĩa là ông đang đào tạo thế hệ F2 cho bộ phận R&D và dự án?

Đúng rồi. Giờ nói thật là tôi có nghỉ 6 tháng cũng không ảnh hưởng gì hết. Mấy đứa làm giỏi lắm. Tôi phải chuẩn bị chứ vì tôi yêu công ty này. Tôi muốn công ty này lớn lên thì tôi phải đào tạo, chuyển giao R&D.

Tôi có trách nhiệm trong việc xây dựng tuyến kế thừa việc nghiên cứu ở Tân Hiệp Phát. Giống như sếp Thanh, tôi luôn đứng bên cạnh nhân viên của mình, nó làm sai, mình chịu. Tôi phải chơi như vậy chứ.

Con cái của tôi trong tương lai tôi cũng cho về đây làm. Giờ các bạn ấy đi học ở nước ngoài, ra muốn làm đâu thì làm, mỗi người có quyền tự do chọn lựa, nhưng sau này tôi nghĩ các con cũng phải có trách nhiệm với đại gia đình. Với cả làm ở đây sướng thí mồ!